HÔN QUÂN VÀ MINH QUÂN: CHÍNH TRỊ THÁI LAN

Ngày đăng: [Friday, May 21, 2010]
Hoa Quỳnh biểu trưng cho hôn quân trong sự tích của nó.

Thấy báo chí và các bloggers bàn tán rất hùng hồn về biến động chính trị Thái Lan, tớ cũng nhào vô "hôi của" một chút để cùng làm rõ sự tình. Người thì bảo nó đã vượt tầm kiểm soát. Kẻ thì cho rằng đó là các thế lực ngầm "xanh vỏ, đỏ lòng(quân đội) hay đỏ vỏ, đỏ lòng(cảnh sát) đang là nhóm thiểu số nằm trong quốc hội giật dây đám dân đen thất nghiệp đi biểu tình để kiếm tiền bo. Còn có cả chuyện bình loạn rằng Thái Lan tình hình ngày càng khó đóan. Ôi thôi đủ các lý do, viện dẫn và phân tích loạn cào cào, nhưng tất cả đều ngồi ở nhà đọc báo và dịch theo các báo lá cải đưa tin để bán được báo. Tôi cũng ở nhà ngồi nhìn thế sự hơn nữa thế kỷ qua với cái nhìn lịch sử để cũng bình loạn xem sao?

Ngược dòng thời gian cách đây gần 65 năm, nếu ngày ấy Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa không tiến hành cướp chính quyền vào ngày 02/9/1945 thì liệu cái đám Asean có được trả độc lập hay không? Tôi cho là không! Vì Việt Nam giành lấy chính quyền, mà Việt Nam lại dương cao ngọn cờ của người cùng khổ đại diện cho các dân tộc bị áp bức và nô lệ trên toàn thế giới. Nên các đế quốc thấy được thảm cảnh sụp đổ của một nước Pháp sau thất bại chiến tranh thế giới thứ hai - mất tất cả - và việc các nước thuộc địa được trao trả bằng con đường không tiếng súng là điều lịch sử bắt buộc phải có. Tấm gương người Pháp tuột hậu về mọi mặt đã cho một bài học cho những nước như Anh, quốc gia đã từng tuyên bố: "mặt trời không bao giờ tắt trên lãnh thổ Anh" cũng phải ngậm đắng nuốt cay trao trả các thuộc địa từ Âu sang Á, Phi, Mỹ để cứu vãn danh dự và vị thế của mình.

Người Thái, người Singapore cũng không nằm trong chuỗi của những sự hưởng "sái" cuộc đấu tranh đổ máu của người Việt lúc ấy. Đây là điều không thể chối cãi. Thế nhưng vì giá trị lịch sử, vì địa chính trị và vì chưa nhìn thấy hết những nhược điểm chết người của con đường thống nhất bằng bom đạn. Chúng ta đã lún sâu vào cuộc chiến suốt 30 năm sau. Để rồi người Việt luôn đi trước về sau so với các dân tộc khác trong vùng. Bao nhiêu nhục nhằn, bao nhiêu khổ đau đã làm dân tộc ta nếm trải không nên có. Để rồi một ngày ông vua Thái vênh mặt tự hào rằng "Dân tôi không cần đổ máu, nhưng vẫn độc lập tự do" và ông Lý Quang Diệu còn dạy cho ta một bài học "Chuyện buôn lậu vũ khí làm giàu của Singapore trong cuộc chiến Việt Nam là điều hữu lý. Không lý do gì Việt Nam đi kể công với Sing!"

Thế đấy, làm chính trị là phải biết lợi dụng chuyện "đục nước béo cò" hay "lừa nước đục thả câu" nhưng béo cò và thả câu bắt cá là để cho dân cho nước chứ không để cho bất kỳ cá nhân chính trị gia nào.

Thế nhưng, nếu ai đã từng sang Thái nhiều lần và nghiên cứu kỹ dân Thái để cảm nhận hết văn hóa Thái sẽ thấy một điều cay đắng cho nước Thái khi có một vị vua tham quyền cố vị đã đưa dân tộc Thái hiền hòa, hiền đến mức tôi không thể dùng từ nào để diễn tả cái hiền, cái khù khờ của người dân Thái gốc? Đúng là họ hiền như đất, thật như ánh mặt trời. Hầu như người dân Thái gốc họ chỉ biết làm nông và sống bình an. Ít thấy người dân Thái gốc nào có đầy đủ học thức hay làm giàu trên tổ quốc của chính họ. Hầu hết người giàu và nắm chính trường Thái vài thập kỷ qua là người Hoa di cư sống trên đất Thái.

Một minh quân, yêu nước thương nòi, khi rời chức vị luôn là người bần hàn, dù người đó có xuất thân là dòng dõi quí tộc và là người đã viết nên bản tuyên ngôn độc lập cho nước Mỹ - ngài Thomas Jefferson - Ông đã phải bán cả điền trang quí tộc của mình cũng không đủ để trả nợ. Cuối cùng ông phải bán luôn số sách trong thư viện của mình nhưng cũng không thể giải quyết hết nợ nần khi ông mất. Dù vậy, ông vẫn cố công xây dựng các trường đại học Virginia trong lúc nợ nần đến ngày chết cũng chưa trả hết. Để rồi trên bia mộ ông người ta phải khắc dòng chữ: "HERE WAS BURIED THOMAS JEFFERSON AUTHOR OF THE DECLARATION OF AMERICAN INDEPENDENCE OF THE STATUTE OF VIRGINIA FOR RELIGIOUS FREEDOM AND FATHER OF THE UNIVERSITY OF VIRGINIA" - Nơi yên nghĩ của Thomas Jefferson, cha đẻ của Tuyên ngôn đập lập Hoa Kỳ Đạo luật về tự do tôn giáo của Virginia và ngài cũng là cha đẻ của University of Viginia. Một kẻ hôn quân chăn dắt bầy tôi, không vì nước vì dân khi còn trên ngai hay khi rời ngôi vị luôn là kẻ giàu nứt đố đổ vách như vị tổng thống Ferdinand Marcos của Phillipines.

Ông vua Thái và gia đình ông đã có công làm u mê người dân Thái suốt hơn nữa thế kỹ qua có lẽ vì để giữ vững chiếc ghế mình? Ông và gia vương của ông đã được xem là giàu nhất thế giới năm 2008 theo Forbes. Chỉ cái nghĩa địa và đám tang em gái ông thôi cũng đủ để người dân nghèo Thái chi tiêu cả năm không hết. Phải chăng ông vua Thái đã giật mình khi nhìn lại lâu nay ông chỉ lo vun vén cá nhân, vì ông thấy một tương lai đen tối khi người dân Thái không đủ khả năng nắm chính trường nước Thái? Trong vài thập kỷ qua các đời thủ tướng Thái gốc Trung Hoa thay nhau nắm vận mệnh nước Thái. Và ông đã làm gì trong các cuộc động loạn của nước Thái từ 15 đời thủ tướng Thái gần đây, khi ông giật mình, mình đã gần đất xa trời? Câu hỏi còn bỏ ngõ, liệu hình ảnh Singapore được xem là thảm cảnh bị đồng hóa có thể là trong tương lai gần của người Thái? Hãy suy nghĩ và trả lời các bạn nhé.

Với tôi, tôi cho rằng khi nào nước Thái có một thủ tướng người gốc Thái chính cống đủ tài trí lèo lái quốc gia thì lúc đó nước Thái mới yên bình. Nếu không mọi động loạn sẽ còn tiếp diễn. Các bạn nghĩ sao?

Asia Clinic, 16h45' ngày 21/5/2010

Đăng nhận xét

0 Nhận xét