VĂN HÓA DUY TÌNH TRONG DÂN VIỆT

Ngày đăng: [Sunday, July 26, 2009]

Gần đây, tình hình "trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng" đã lan rộng trong các bloggers Việt. Hậu quả là Y 360 đã góp phần không nhỏ trong việc giúp nhà nước phát hiện ra những nhân tài dân chủ. Xong nhiệm vụ cao cả Y 360 đã rút về ở ẩn. Thiên hạ nháo nhào tìm nhà mới. Cộng đồng Blog Việt tứ tán nhiều phương. Kẻ thì sang Multifly rất đông vui nhộn nhịp nên bị firewall, người thì đến blogspot.com như tớ. Người lại trú ở 360 Plus rồi thấy bất tiện lại chạy sang worldpress.com v.v...

Tất cả các điều trên không phải là điều quan trọng tớ nói trong bài này. Điều tớ muốn nói là cái văn hóa mà bùn còn dính gót chân của cộng đồng Blog Việt vẫn còn nhiều trong các bài viết. Thế giới này được chia ra 2 loại nền văn hóa trái ngược nhau là: duy lý và duy tình. Loại duy lý khi viết hay làm đều dựa trên những lý lẽ biện chứng và logic. Còn loại duy tình thì viết và làm theo cảm tính cá nhân yêu ghét một vấn đề, không quan tâm đến chứng cớ. Không may cho dân Việt lại lọt vào cái văn hóa sống duy tình. Chính cái duy tình mà bao đời nay đất Việt không ngóc đầu lên được. Vì "thương nhau thì trái ấu cũng tròn, ghét nhau trái bồ hoàn cũng ngọt", nên chuyện bếp núc, củi lửa nhà ai cũng đem vào cơ quan làm việc để PR hay bôi nhọ nhau. Loại bôi nhọ rẻ tiền nhất là loại bồi bút.

Đặc biệt, một số nhà văn, nhà báo gần đây tìm cách PR mình để kiếm ăn họ lại có những bài viết rất nực cười. Họ không quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp trong viết lách. Họ vô tình nâng bi hay thóa mạ những nạn nhân của họ mà không có một cơ sở nào để làm bằng chứng điều họ viết ra. Khi có ai đó bình luận động chạm đến quyền lợi cá nhân họ thì họ nhặng xị xóa bình luận và bôi nhọ. Khổ nỗi là cộng đồng dân có mấy ai là hữu thức, hầu hết chỉ là đám đông vô thức vì cái duy tình mà tớ đã nói, hễ thấy nói theo ý mình thì adzua như ruồi bâu chén mỡ. Ông Bà mình bảo là viết và lách, kể ra ngôn ngữ tiếng Việt cũng hay. Viết mà không lách là kiểu viết của một nhà khoa học. Viết mà có lách là viết theo kiểu con buôn. Đời bây giờ lắm con buôn. Trong tất cả các con buôn, thì con buôn đáng sợ nhất là con buôn chữ. Thà làm điếm, bỏ sức lực và thân xác để kiếm tiền còn có danh dự hơn là làm con buôn chữ. Cái này gọi là hiếp dâm chữ nghĩa và tư duy các thế hệ vì cái duy tình trong văn hóa dân tộc vậy. Nguy hiểm lắm, cần tránh xa.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét