TỰ SỰ CUỐI NĂM

Ngày đăng: [Saturday, February 06, 2010]
Người ta bảo kẻ không thành đạt thì mượn chuyện con để tìm kiếm niềm tự hào và hy vọng sống. Mình cũng thuộc loại làn nhàn, không ra chi ở trên đời. Thôi thì nói chuyện con để kiếm chút niềm tin để sống.

Thằng nhỏ ra đi từ năm 14 tuổi, tự thân, tự lập nơi đất khách, quê người. Tự đi và tự về, tự sắp xếp cuộc sống giữa giông bão cuộc đời ở vùng đất khắc nghiệt nhất. Lúc đau yếu, lúc cô đơn của những ngày đoàn tụ gia đình như dịp lễ, tết trong năm đều phải tự tìm sự thanh thản tâm hồn, mà không ai có thể hỗ trợ được. Cuộc đời cậu như cây xương rồng trỗ hoa trên sa mạc. Khắc nghiệt và tự trường tồn. Không có tuổi thơ, không khái niệm quê hương. Vì tuổi thơ ở đâu thì quên hương ở đó. Nhưng tuổi thơ của nó là chuỗi những ngày tha hương, vật lộn với những tư duy khác biệt. Đã hơn 5 năm, từ ngày cậu đến nơi cậu cần đến để trau giồi trí thức và tri thức của đời, tớ và mẹ nó chưa bao giờ có thời gian đến thăm nó. Nghĩ cũng thấy xót xa, nhưng có vinh quang nào không đi từ cay đắng? Đành vậy.

Vài tháng nay cậu phải học philosophy để phục vụ lý luận trong nghiên cứu khoa học. Cậu lùng bùng khi chạm vào thế giới được xem là thượng lưu của tư duy. Nhưng cuối cùng cũng xong, khi cậu cầu cứu đến ba của nó. Hôm nay cậu muốn thể hiện những thẩm thấu triết học của cậu sau 2 tháng miệt mài đèn sách. Thế cũng ổn. Suy đi, nghĩ lại, thấy mình cũng có ích với đời, ít ra là với cọng rác mà mình đã nặn ra.

Đời là thế, ta phải làm sao khi đang sống đừng nên xả rác vào đời. Nếu có xả rác thì cũng biết vo tròn rác và xếp rác vào đúng ngăn của nó. Với quan niệm sinh ra con cái trên đời là một cách xả rác vào đời của tớ có đúng không nhỉ? Nhiều lúc thấy mình chã ra làm sao cả.

Asia Clinic, 10h07' AM ngày 06/02/2010

Đăng nhận xét

0 Nhận xét